童昏

词典名字:

童昏

词典发音:

tóng hūn

注音:

ㄊㄨㄥˊ ㄏㄨㄣ

词典解释

童昏[ tóng hūn ]

⒈  愚昧无知

⒉  指年幼无知者。

引证解释

⒈  愚昧无知。

《国语·晋语四》:“聋聵不可使听,童昏不可使谋。”
韦昭 注:“童,无智;昏,闇乱也。”
陆机演连珠》之二六:“利尽万物,不能叡童昏之心。”
唐 韩愈 《上考功崔虞部书》:“求人之所甚利,其为不可,虽童昏实知之。”
严复 《译<天演论>自序》:“祖父虽圣,何救子孙之童昏也哉!”

⒉  指年幼无知者。

《诗·郑风·褰裳》“狂童之狂也且” 毛 传:“狂行童所化也。”
孔颖达 疏:“童昏,谓年在幼童,昏闇无知。”
《隋书·李谔传》:“閭里童昏,贵游总丱,未窥六甲,先制五言。”

网络百科

童昏

  • 童昏,tóng hūn,ㄊㄨㄙˊ ㄏㄨㄣ,出处《国语·晋语四》。
  • 近音词、同音词
  • tōng hūn通婚
  • tóng hūn童昏
  • tōng hūn通昏
  • tóng hūn童婚
  • tóng hūn铜婚
  • tóng hún銅渾
  • tóng hūn僮昏
  • tóng hún铜浑
  • tóng hūn銅婚